Alô có phải nhà bác Lâm không ạ

Filled under:

Cô gái choáng váng, hình ảnh đôi giày đá bóng cho thằng em trai, cái kẹp tóc cho mẹ, cái mũ cho bố, cái áo phông mà cô rất muốn có nữa… tất cả cái đó quay cuồng trông đầu cô khiến cô nghệt mặt ra trong giây lát.
- Sao? cháu gái… ?, có gọi nữa không…?
- Dạ…!!! cháu.. cháu muốn hỏi có cách nào không… không mất nhiều như thế không ạ.
- Có, có một cách đấy – tay bưu điện nháy mắt đầy ẩn ý – nhưng máy ở đây không gọi được, phải vào trong kia cơ
lão khoát tay chỉ vào cái buồng nhỏ dằng sau, nơi lão tranh thủ chợp mắt mỗi khi vắng khách.
Cô gái hớn hở :
- Vâng, cháu cám ơn bác, thế bác cho cháu gọi nhờ nhá…
- Ừ vào đây, để bác kéo bớt cái cửa sắt lại tí, không thì mất hết, bọn ở đây nhanh lắm.
Miệng nói, tay làm gã kéo cửa khép hờ lại và lôi cô gái vào trong.
- Chuẩn bị chưa?
- Dạ rồi ạ, bác nhanh lên không thì mẹ cháu đi làm mất…
- Quỳ xuống.
Hơi ngạc nhiên nhưng cô gái vẫn làm theo một cách máy móc
Lão bưu điện kéo khoá quần, nơi cộm lên một vật lùm lùm to tướng.
- Lấy nó ra…
cô gái kéo cái đó ra, nó đen trũi, cứng ngắc và hơi hôi hôi.
- Làm đi còn đợi gì nữa – nhanh lên, lão giục.

Tay vẫn không rời cây hàng, cô gái ngước mắt lên nhìn lão rồi rụt rè ghé sát mồm vào cây hàng to tướng : Alô có phải nhà bác Lâm không ạ….

 
Tác giả:quy thuy